
Thằng khốn mơ mộng được phệt nữ giúp việc mọng nước, tôi đã thấy không thích hợp với bầu không khí ấy, vì ngôn ngữ bất đồng. Tôi không nói được một câu tiếng Pháp nào. Mà họ thì cũng không nói được tiếng Việt. Chị Liễu đỡ hơn, vì hồi nhỏ chị được ăn học đàng hoàng, nên cũng nói được, Tên khốn nạn mơ mộng được chén cô nàng giúp việc mu cao dù không lưu loát. Dù vậy, đến giữa buổi tiếp tân, tôi cũng được một người bằng trạc tuổi Nê, xoắn xuýt bên cạnh. Chị chủ nhà giới thiệu hắn là cháu. Hắn ta bập bẹ được vài câu tiếng Việt, đại khái: “Cô đẹp lắm. Cô uống nước không. Ra sân mát”. Rồi tôi cũng theo hắn